Chấp nhận buông tay, nhường chồng cho chị gái.
Gia đình tôi có 4 chị em gái, tôi là con thứ ba. Bố mẹ làm ăn ở Tây Nguyên và đã thành công với nhiều ha cao su và cà phê. Chị em tôi sống sung sướng nhờ đó. Vì điều kiện đi lại khó khăn, bố mẹ gửi chị em tôi về Bắc học. Chị cả và chị hai học xong cấp III, chị cả vào Đại học Tây Nguyên còn chị hai vào Sài Gòn. Tôi không thi được cấp III nên ở lại Tây Nguyên giúp bố mẹ. Thời đại học, chị cả yêu anh Hoa, người dân tộc Tày, nhưng sau khi ra trường, chị lại lấy một người đồng nghiệp ở Buôn Ma Thuột, khiến gia đình tiếc nuối vì anh Hoa.
Chị gái tôi là người yêu đầu tiên của anh Hoa, khiến anh đau khổ và chỉ biết đến rượu. Bố mẹ tôi thương anh, nhận anh làm con nuôi để giúp anh vơi bớt nỗi buồn. Khi tôi 17 tuổi, mọi người bắt đầu gán ghép tôi với anh Hoa, và tôi cũng đồng ý vì thấy anh hiền lành, đẹp trai. Ngày cưới diễn ra nhanh chóng, chúng tôi về quê báo hỉ rồi trở lại Buôn Ma Thuột xin việc. Bố mẹ cho chúng tôi một ít vốn để mua đất và dựng nhà. Dần dần, tôi bắt đầu yêu anh Hoa và không thể sống thiếu anh. Tuy nhiên, tôi luôn ghen với chị gái và không muốn chị đến nhà chơi. Ngày tôi sinh, chị gái vào bệnh viện chăm sóc, nhưng tôi chỉ mong chị đừng đến.
Mỗi lần gặp chị cả, chồng tôi luôn nhìn chị với ánh mắt đầy tình cảm, khiến tôi cảm thấy anh chưa bao giờ quên chị. Từ khi có em bé, vợ chồng chị thường đến thăm nhà tôi, chồng chị cũng biết nhưng không để ý. Tôi ghen tuông với họ, không cho chồng đến nhà chị và thường bắt chồng theo mình về thị trấn. Mẹ tôi khuyên tôi nên bình tĩnh, nhưng gần 2 năm trước, anh rể tôi qua đời trong một tai nạn. Sau đó, chồng tôi thường qua chăm sóc chị cả, khiến tôi cảm thấy điên cuồng và cãi vã với anh. Chị cả đã khéo léo khuyên chồng tôi giữ khoảng cách.
Tôi đang rơi vào tình cảnh khó xử giữa chồng và người yêu cũ của anh. Chồng tôi thường xuyên qua trường đón con và gọi điện hỏi thăm chị cả, khiến tôi rất tức giận. Tôi đã khóc lóc với gia đình, nhưng họ lại thông cảm cho chị cả vì cô ấy mất chồng. Chị cả nói rằng họ là người đầu tiên của nhau, khó lòng quên. Tức giận, tôi bỏ con ở nhà và lên Sài Gòn tìm việc, sống cùng chị hai nhưng luôn lo lắng về gia đình. Chị hai khuyên tôi nên quay về nhà với chồng, dù anh còn yêu chị cả. Nhân lúc chị hai đi Phan Thiết, tôi quyết định về thăm con.
Nhà tôi khóa cửa im ỉm. Tôi bắt xe đến nhà chị gái và thấy xe máy của chồng để đó. Cửa nhà mở hờ, hai cháu bé chơi điện tử, còn chị gái ngồi bên chồng tôi, họ trò chuyện tình tứ. Tôi bàng hoàng, xông vào bế con gái về. Chị chạy theo thừa nhận vẫn yêu chồng tôi, do chị lấy chồng vì sự nghiệp và anh Hoa là chỗ dựa cho chị sau khi chồng mất. Tôi tức giận, bế con về nhà ba mẹ đẻ, ba tôi thở dài hiểu chuyện. Mẹ và cô tôi động viên, nhưng nghe cô nói “nếu biết có ngày này…” khiến tôi càng khóc. Sáng hôm sau, tôi về Sài Gòn, gửi con cho mẹ và kèm theo lá đơn ly hôn. Tôi thức cả đêm suy nghĩ về cuộc sống khi chồng tôi lại yêu chị gái mình.
Có lẽ tôi nên trả chồng cho chị gái mình, vì tình yêu của họ thật cao quý. Tôi còn trẻ, có thể bắt đầu lại từ đầu. Tuy nghĩ vậy, nhưng ngồi trên xe ô tô, nước mắt tôi vẫn rơi.
Source: https://afamily.vn/ngam-ngui-nhuong-chong-cho-chi-gai-20110502011611297.chn